Trước mặt chồng tôi, bà luôn tỏ ra là người mẹ, người bà tốt. Tôi ngán ngẩm với sự giả tạo của bà.
Trước đây, vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc, cho dù có cãi nhau thì chồng vẫn là người làm hòa trước. Anh rất thương và chiều tôi, nhất là lúc tôi mang bầu, anh chăm sóc chu đáo, làm việc nhà giúp vợ. Kể từ khi mẹ chồng vào trông cháu, tôi và chồng liên tục cãi nhau. Ngày đầu chồng đi làm về, ăn xong anh rửa bát cho tôi, chỉ duy nhất hôm đó và về sau tôi không thấy anh giúp vợ việc gì nữa. Tuy không nói ra nhưng tôi thừa hiểu mẹ chồng đã nói anh không được làm.
Con còn nhỏ, trưa tôi tranh thủ về cho con bú, chiều lại chợ búa, cơm nước, tối thì lo cho con. Các bạn cũng biết rồi, có con nhỏ thì làm gì có giấc ngủ ngon. Mẹ chồng chỉ trông cháu, không giúp tôi làm việc nhà. Nói thật tôi cũng không ưa mẹ chồng lắm, vì bản tính tôi thật thà, có gì nói đó, còn mẹ chồng thì toàn khoác lác chuyện không nói có, hay khoe khoang ra vẻ mình có tiền. Nói đến đây tôi lại nhớ đám cưới của mình. Ba mẹ chồng không hề cho chúng tôi được nửa phân vàng chứ chưa nói đến các chị. Tôi cảm thấy buồn lắm, trong khi bà đi khoe hết với mọi người là mình có tiền, vậy sao con cưới bà không cho con được một xu? Vợ chồng tôi lo toàn bộ, còn phải mua vé máy bay cho ba mẹ chồng về quê. Các bạn nghĩ xem, ba mẹ chồng vậy có thương con không? Tôi chưa nói là thương dâu, con đẻ mà ông bà có lo gì đâu.
Vào ở với vợ chồng tôi, bà trông cháu mà suốt ngày kêu mệt, bảo ở quê còn được giấc ngủ trưa, vào trong này không được ngủ. Trong khi bà kể với các bà hàng xóm cũng vào trông cháu là cháu ngủ bà cũng ngủ. Bà ngủ để cháu bị muỗi đốt đầy chân mà bảo không có giấc ngủ trưa. Tôi còn nghe kể mẹ chồng toàn đưa cháu qua phòng bên cạnh rồi thả cháu ở đó, nằm lấy điện thoại gọi điện buôn chuyện, cháu khóc thì bà tét vài cái vào mông rồi lắc người bé. Nghe đến đây, lòng tôi đầy phẫn nộ. Bà là bà nội cháu, sao bà có thể làm vậy? Tôi muốn nói với chồng lắm nhưng sợ anh không tin. Trước mặt chồng tôi, bà luôn tỏ ra là người mẹ, người bà tốt. Tôi ngán ngẩm với sự giả tạo của bà.
Lúc vợ chồng tôi cãi nhau, bà không nói gì, đợi anh đi làm bà mới nói tôi làm sai. Cái gì bà cũng nói tôi sai, còn con trai bà đúng hết. Không những thế, chồng tôi còn chửi bới, đòi đánh tôi. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, tôi tin chắc mẹ chồng đã tác động đến chồng tôi nên anh mới vậy. Người chồng mẫu mực, thương vợ con nay đã không còn nữa, thay vào đó anh hay nổi khùng, cộc cằn hơn. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho tôi hiểu tại sao chồng thay đổi như vậy.
Mẹ chồng không bao giờ thương con dâu. Các ngày nghỉ, bà đòi chồng tôi chở đi chơi, mà đi cả 3 tiếng đồng hồ vẫn đòi đi nữa, để 2 mẹ con tôi ở nhà. Bà chỉ biết sống cho bản thân mà không nghĩ gì đến con cháu. Còn rất nhiều chuyện bất bình về mẹ chồng mà có kể cũng không hết. Tôi thấy buồn vì chồng mình nghe lời mẹ hơn vợ. Có những lúc tôi không muốn nhìn mặt chồng và mẹ chồng. Tôi ôm con khóc trong đêm mà không ai biết. Tôi thấy rất mệt mỏi khi phải sống chung với mẹ chồng. Trước kia chồng tôi rất tốt, anh chỉ thay đổi khi mẹ chồng vào ở cùng.
Bình luận