Câu hỏi có vẻ như là muôn thuở dành cho những ai đang đứng giữa ngã ba đường phải không? Hãy thử lắng nghe câu chuyện sau đây để từ đó có thể phần nào tìm ra câu trả lời cho bản thân.
Lấy người mình yêu
Sau bao kiếp nạn, bây giờ mới bắt gặp một tâm hồn đồng điệu nên Lan yêu bằng tất cả tấm chân tình. Em chọn lấy người mình yêu. Em bảo, lấy được người mình yêu thì dù có vất vả cực nhọc cũng vẫn thích vì được sống chung một nhà. Hàng ngày được ngắm nhìn người mình yêu, được ăn cùng mâm, ngủ cùng giường thì không gì hạnh phúc hơn. Cho dù người ta không yêu mình bằng mình yêu họ nhưng họ đã chấp nhận chung sống với mình, thì còn mong gì hơn.
Em bất chấp cả thế giới. Bất chấp cả mọi gian khổ. Bất chấp mọi thách thức. Bởi vì, em có được người mình yêu. Ở bên người ấy, chuyện to tát đến đâu, cũng trở nên nhỏ bé. Dù cuộc đời bầm dập, em vẫn tin rằng mình hạnh phúc. Và sẵn sàng cho cuộc hôn nhân ấy, chỉ cần người ấy không buông bỏ, em nhất định không buông tay.
Thế nhưng, chỉ được một thời gian, lại thấy mình phải chịu thiệt thòi nhiều quá. Suốt ngày từ sáng đến tối, lúc nào cũng tất bật phải chăm lo cho họ, chạy theo sở thích của họ. Ngay cả buổi đêm, làm tình cũng vì họ, mong họ thỏa mãn, chứ mấy khi bản thân được mãn nguyện.
Ban đầu thì vui vẻ “cho đi” nhưng càng về sau, càng nuôi hy vọng một ngày nào đó mình cũng sẽ được “nhận lại” tình yêu như mình đối xử với họ. Thế nhưng, mong muốn là một chuyện, còn hiện thực hay không lại là chuyện khác. Cuối cùng, gây nên áp lực mệt mỏi cho bản thân. Mỗi ngày đều phải gồng mình cố gắng trong công việc, trau chuốt ngoại hình, rèn luyện nhẫn nại…
Trách nhiệm duy trì tình yêu sẽ đặt gánh nặng trên vai. Chẳng còn hồ hởi như thời gian đầu, chẳng còn cam tâm với nỗ lực mang đến niềm vui cho người khác nữa. Lâu dần, cảm thấy mệt mỏi, chán nản, thậm chí uất ức vì không được yêu lại. Cảm thấy tủi thân khi nhìn người ta được bạn đời quan tâm, chăm sóc còn mình thì ngược lại.
Bản năng con người là khát khao được yêu và được thương nên sẽ khó lòng cho phép bản thân chấp nhận việc cứ cho đi mãi mà không nhận lại bất cứ điều gì. Em cảm thấy bức xúc, áp lực, buồn chán, bị rơi vào trạng thái trầm cảm, từ yêu trở nên ghét bạn đời. Bi kịch xảy ra với những cuộc cãi vã không ngừng. Bạn đời của em cảm thấy em thay đổi theo chiều hướng xấu, xa lạ, không còn đủ kiên nhẫn để vị tha, để bao dung.
Và rồi vào một ngày, em tức tưởi vì cảm thấy thời gian, công sức, tình cảm mình bỏ ra thật phí hoài. Em thấy chán nản và không muốn nỗ lực nữa. Tình cảm có bắt đầu và cũng sẽ có kết thúc, cuối cùng, em ra đi. Kết thúc cuộc hôn nhân sau chuỗi ngày chỉ “cho đi”.
Lấy người yêu mình
Chị Thúy hồi trẻ không quá xinh đẹp nhưng có nhiều lợi thế của cô gái Hà Nội, lại cực kỳ có duyên. Vì thế, lúc nào cũng có vệ tinh xung quanh, hầu như ai cũng tử tế. Đến khi gặp anh, anh yêu chị theo kiểu “nghiện”, không rời nửa bước.
Chị quý anh vì cái sự nhiệt tình, vì anh quá chân thành, chứ không hẳn là vì yêu. Có chăng, chỉ là một sự mờ nhạt. Thế nên, chị thờ ơ với những lời đề nghị tổ chức đám cưới của anh. Còn anh, tình cảm ngày càng tăng với chị. Anh đi đi lại lại bên nhà, làm thân với gia đình, bố, mẹ các em để lấy lòng chị. Trong một cuộc hẹn người đàn ông khác, chờ chị về, anh ta nhảy xổ vào quỳ xuống nói, “Nếu em không đồng ý làm đám cưới, anh sẽ ra đi trước mặt em”.
Lòng chị rối ren nhưng cũng thấy vui vì nghĩ anh quá yêu mình. Chị cảm động và đêm ấy suy nghĩ rất lung. Chị suy nghĩ về sự lựa chọn giữa một người yêu mình như anh hay là chọn một người mà chị đang rất mực yêu nhưng anh ấy chưa nói gì đến chuyện đám cưới. Tình cảm của anh ấy chưa có gì gọi là sâu nặng. Rồi thì cuối cùng chị quyết định lấy người yêu chị nhiều hơn.
Ngày cưới diễn ra nhanh chóng với sự mãn nguyện của anh, còn chị không buồn cũng không vui. Sau khi cưới, chị vẫn nhận được sự hỗ trợ về cả tinh thần và vật chất từ anh, được tôn trọng, được quý mến.
Về bề nổi, có vẻ như đầy đủ, thế nhưng bản chất con người không bao giờ dễ dàng thỏa mãn. Dù được đối tốt như thế nhưng sâu xa, chị vẫn có thể cảm thấy có sự cô đơn khó lý giải. Không hài lòng vì nhu cầu cảm xúc của bản thân không được đáp ứng. Cái cảm xúc mà bên trong sâu thẳm ẩn nấp mà anh chưa thể đào xới lên. Thế nên, bản thân chị cứ mông lung đi tìm một thứ xúc cảm mà bản ngã yêu thích trước đây, nó khác xa với người đang ở bên.
Sau một thời gian chung sống, chợt nhận ra mình giống như thứ “robot”, thấy đời nhạt nhẽo, không chút hưng phấn, chị trở nên hờ hững với bạn đời. Chính vì tâm lý ấy, không còn muốn phấn đấu, không muốn hoàn thiện bản thân theo hướng tích cực, dẫn đến anh vì thế mà thấy nhàm chán.
Anh thấy chị vô cảm và quay sang, anh muốn tìm kiếm một tình yêu xứng đáng hơn. Anh có bồ. Lúc này chị mới giật mình tá hỏa. Hóa ra, lấy người yêu mình cũng chả có gì đảm bảo là hôn nhân bền vững.
Như vậy, trường hợp lấy được người mình yêu, cuối cùng cũng ly hôn. Lấy người yêu mình, cuối cùng cũng chia tay. Lấy người yêu mình tha thiết, mình cũng yêu họ thiết tha, cuối cùng cũng có thể xa nhau. Thế nên, không có đáp án cho bài toàn khó nêu trên. Thực sự không có câu trả chính xác.
Chọn người mình yêu hay người yêu mình? Không có gì là hoàn hảo, cuộc sống lứa đôi lại càng không có sự vẹn toàn. Dẫu cho lựa chọn nào thì quan trọng là phải biết cảm thông, chia sẻ và trách nhiệm với nhau.
Nguồn: giaoducthoidai.vn
Bình luận