Nhiều lần bà nội nói đùa sau này tôi đi làm thì để con để bà ngoại trông.
Tôi 30 tuổi, chồng 33 tuổi, có một bé chín tháng tuổi, kết hôn gần được hai năm. Vợ chồng đều làm cơ quan nhà nước, lương tôi tám triệu đồng, lương chồng 5,5 triệu. Chồng tôi khéo dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa, làm việc nhà nhưng vụng về trong chăm nuôi con. Ông bà nội ngoại đã về hưu, đều không làm công việc gì thêm. Nhà chồng có điều kiện, mẹ chồng có tiền. Sau khi kết hôn được hơn năm, ông bà nội xây nhà cho vợ chồng tôi ở riêng. Mẹ chồng không chăm cháu, ít khi xuống nhà thăm hay chơi với cháu, dù nhà vợ chồng tôi cách nội, ngoại bán kính 2-3 km đổ lại. Chỉ khi có việc xuống nhà tôi, bà mới vào chơi với cháu, chắc tháng có một lần bà qua.
Trước khi có con, bà nói là mỗi tháng cho bé nhà tôi 5 triệu phụ cấp đến khi bé được hai tuổi. Và đúng là khi tôi sinh con đến giờ, bà giữ đúng lời đã nói. Tôi luôn biết ơn bố mẹ chồng vì đã xây nhà cho chúng tôi ở riêng và phụ cấp nuôi con giúp vợ chồng tôi. Trước khi sinh, bố mẹ chồng đã nói ẩn ý là khuyên tôi nên về ngoại ở cữ, để mẹ đẻ tiện chăm sóc vì mẹ chồng nấu ăn rất dở. Lúc đó tôi nghĩ là không biết có phải ông bà sợ chăm con dâu đẻ mệt và phiền hay không.
Tôi ở nhà mẹ đẻ được một tháng thì chồng nằng nặc đòi mẹ con tôi về nội, thế là tôi về nội ở cữ tiếp. Về nội, có ông nội phụ tôi bồng cháu, đêm thì tôi tự chăm con, mẹ chồng không phụ tôi chăm con đêm một ngày nào nhưng ban ngày bà vẫn nấu cơm nước cho tôi. Nhiều lần bà cứ nói kiểu trêu trêu nếu ai hỏi sau này tôi đi làm thì để con ai trông, bà nội nói là đưa lên bà ngoại, mẹ tôi giờ mới có cháu sẽ rất vui và hạnh phúc nên ông bà nội nhường cho mẹ tôi trông. Tôi thầm hiểu trong bụng ý là mẹ chồng không muốn trông con cho chúng tôi. Tôi biết ý nên không bao giờ nhờ bà, nếu có việc cần đi đâu, tôi nhờ bố chồng bế con giúp.
Đến khi đi làm lại, tôi đưa con lên ngoại nhờ mẹ đẻ giữ cháu. Bà ngoại cũng có tuổi rồi nhưng thương con thương cháu nên bà trông con giúp tôi rất kỹ, chăm cho cháu từng miếng ăn giấc ngủ. Nhưng cứ lúc nào bà ngoại mệt hay đau mỏi gì, bà nội lên thăm lại nói: “Bà ngoại ơi, nhanh khỏe để còn trông cháu, cho cháu ăn”. Lần nào cũng nói vậy khiến mẹ tôi phật ý và nói lại với tôi, ý mẹ là bà nội vụng nói sao không thể nói câu: “Bà nhanh khỏe, bà mệt thì để ông bà nội trông cháu thời gian để bà ngoại dưỡng bệnh”. Tôi nghe cũng thấy buồn trong lòng.
Tôi muốn thuê giúp việc để phụ mẹ nhưng bà không muốn, bảo trông cháu được, không ai trông bằng ông bà. Nhiều lúc tôi nghĩ tới việc bà nội không chăm cháu mà thấy buồn. Ai hỏi tôi sao nhà nội không giữ con giùm mà cứ đưa lên ngoại, tôi lại chả biết trả lời họ làm sao. Xin chia sẻ với quý anh chị độc giả và nhờ mọi người tư vấn giúp.
Bình luận